Năng khiếu nói tiếng lạ là gì?
Hỡi anh em, ví bằng tôi đến cùng anh em, nói các thứ tiếng lạ, mà lời nói tôi chẳng tỏ sự kín nhiệm, chẳng có sự thông biết, chẳng có lời tiên tri, chẳng có sự khuyên dạy, thì ích gì đến anh em?
I Cô-rinh-tô 14:6
Lần đầu tiên việc nói tiếng lạ xảy ra vào ngày Lễ Ngũ Tuần trong Công vụ 2:1-4. Các sứ đồ ra đi và chia sẻ Phúc Âm với đám đông, nói với họ bằng ngôn ngữ của họ: “Chúng tôi nghe họ công bố những kỳ công của Đức Chúa Trời bằng tiếng của chúng tôi!” (Công vụ 2:11). Từ Hy Lạp dịch tiếng lạ có nghĩa đen là “ngôn ngữ”. Vì vậy, ân tứ nói tiếng lạ là nói một ngôn ngữ mà một người không biết để phục vụ người nói ngôn ngữ đó. Trong 1 Cô-rinh-tô chương 12–14, Phao-lô thảo luận về các ân tứ phép lạ: “Hỡi anh em, nếu tôi đến với anh em và nói tiếng lạ, thì có ích gì cho anh em nếu tôi không mang đến cho anh em sự mặc khải, kiến thức, lời tiên tri hoặc lời nói nào đó.” hướng dẫn?” (1 Cô-rinh-tô 14:6). Theo sứ đồ Phao-lô, và phù hợp với các thứ tiếng được mô tả trong Công vụ,
nhưng thà tôi lấy năm lời bằng trí khôn mình mà rao giảng trong Hội thánh, để được dạy bảo kẻ khác, hơn là lấy một vạn lời bằng tiếng lạ.
I Cô-rinh-tô 14:19
Một người có ân tứ thông dịch tiếng lạ (1 Cô-rinh-tô 12:30) có thể hiểu người nói tiếng lạ đang nói gì mặc dù người đó không biết ngôn ngữ đang được nói. Sau đó, người thông dịch tiếng lạ sẽ truyền đạt thông điệp của người nói tiếng lạ cho những người khác để tất cả đều có thể hiểu được. “Vì lý do đó, bất cứ ai nói tiếng lạ, hãy cầu nguyện để có thể thông giải được điều mình nói” (1 Cô-rinh-tô 14:13). Kết luận của Phao-lô về việc nói tiếng lạ không được thông dịch rất mạnh mẽ: “Nhưng trong hội thánh, tôi thà nói năm lời dễ hiểu để dạy dỗ người khác hơn là nói hàng vạn lời bằng tiếng lạ” (1 Cô-rinh-tô 14:19).
Thế thì, các thứ tiếng là một dấu, chẳng cho người tin Chúa, song cho người chẳng tin; còn như lời tiên tri là một dấu, chẳng phải cho người không tin, song cho người tin Chúa.
I Cô-rinh-tô 14:22
Ân tứ nói tiếng lạ có dành cho ngày nay không? I Cô-rinh-tô 13:8 đề cập đến việc ngừng nói tiếng lạ, mặc dù nó liên kết việc ngừng nói với sự xuất hiện của “ sự hoàn hảo” .” trong 1 Cô-rinh-tô 13:10. Một số người chỉ ra sự khác biệt về thì của các động từ tiếng Hy Lạp đề cập đến lời tiên tri và kiến thức “ngưng” và việc nói tiếng lạ “không còn nữa” là bằng chứng cho thấy việc nói tiếng lạ đã ngừng trước khi “sự hoàn hảo” xuất hiện. Mặc dù có thể nhưng điều này không được thể hiện rõ ràng trong văn bản. Một số người cũng chỉ ra những đoạn văn như Ê-sai 28:11 và Giô-ên 2:28-29 là bằng chứng cho thấy việc nói tiếng lạ là dấu hiệu cho thấy sự phán xét sắp đến của Đức Chúa Trời. I Cô-rinh-tô 14:22 mô tả tiếng lạ là “dấu hiệu cho người không tin”. Theo lập luận này, ân tứ nói tiếng lạ là lời cảnh báo cho người Do Thái rằng Đức Chúa Trời sẽ phán xét dân Y-sơ-ra-ên vì đã chối bỏ Chúa Giê-su Christ là Đấng Mê-si. Vì vậy, trên thực tế, khi Đức Chúa Trời phán xét Y-sơ-ra-ên (với việc người La Mã phá hủy thành Giê-ru-sa-lem vào năm 70 sau Công Nguyên), ân tứ nói tiếng lạ sẽ không còn phục vụ mục đích đã định trước nữa. Mặc dù quan điểm này có thể thực hiện được, mục đích chính của việc nói tiếng lạ không nhất thiết đòi hỏi phải ngừng nói tiếng lạ. Kinh thánh không khẳng định một cách thuyết phục rằng ân tứ nói tiếng lạ đã chấm dứt.
Đồng thời, nếu ân tứ nói tiếng lạ được áp dụng tích cực trong hội thánh ngày nay thì nó sẽ được thực hiện phù hợp với Kinh thánh. Đó sẽ là một ngôn ngữ thực tế và dễ hiểu (1 Cô-rinh-tô 14:10). Nó nhằm mục đích truyền đạt Lời Chúa với một người nói ngôn ngữ khác (Công vụ 2:6-12). Nó phù hợp với mệnh lệnh mà Đức Chúa Trời ban qua sứ đồ Phao-lô: “Nếu ai nói tiếng lạ thì hai hoặc nhiều nhất là ba người nói từng người một và phải có người thông dịch. Nếu không có người thông dịch, người nói nên im lặng trong nhà thờ và tự nói với chính mình và với Chúa” (1 Cô-rinh-tô 14:27-28). Nó cũng phù hợp với 1 Cô-rinh-tô 14:33, “Vì Đức Chúa Trời chẳng phải là Chúa gây ra sự hỗn loạn, mà là Chúa tạo ra hòa bình, như trong tất cả các Hội thánh của các thánh đồ.”
Đức Chúa Trời chắc chắn có thể ban cho một người ân tứ nói tiếng lạ để giúp người đó có thể giao tiếp với người nói ngôn ngữ khác. Đức Thánh Linh tể trị trong việc phân tán các ân tứ thuộc linh (1 Cô-rinh-tô 12:11). Hãy tưởng tượng những người truyền giáo sẽ làm việc hiệu quả hơn biết bao nếu họ không phải đến trường ngoại ngữ và có thể nói chuyện ngay với mọi người bằng ngôn ngữ của họ. Tuy nhiên, dường như Chúa không làm điều này. Ngày nay, tiếng lạ dường như không còn xuất hiện theo cách như trong Tân Ước, mặc dù thực tế là nó vô cùng hữu ích. Đại đa số những tín hữu tuyên bố thực hành ân tứ nói tiếng lạ không làm như vậy phù hợp với Kinh thánh đã đề cập ở trên.
* Kinh Thánh Tham Khảo:
I Cô-rinh-tô 14:6 - Hỡi anh em, ví bằng tôi đến cùng anh em, nói các thứ tiếng lạ, mà lời nói tôi chẳng tỏ sự kín nhiệm, chẳng có sự thông biết, chẳng có lời tiên tri, chẳng có sự khuyên dạy, thì ích gì đến anh em?
I Cô-rinh-tô 14:19 - nhưng thà tôi lấy năm lời bằng trí khôn mình mà rao giảng trong Hội thánh, để được dạy bảo kẻ khác, hơn là lấy một vạn lời bằng tiếng lạ.
I Cô-rinh-tô 14:22 - Thế thì, các thứ tiếng là một dấu, chẳng cho người tin Chúa, song cho người chẳng tin; còn như lời tiên tri là một dấu, chẳng phải cho người không tin, song cho người tin Chúa.
I Cô-rinh-tô 14:33 - Vả, Đức Chúa Trời chẳng phải là Chúa sự loạn lạc, bèn là Chúa sự hòa bình. Hãy làm như trong cả Hội thánh của các thánh đồ,
I Cô-rinh-tô 12:11 - Mọi điều đó là công việc của đồng một Đức Thánh Linh mà thôi, theo ý Ngài muốn, phân phát sự ban cho riêng cho mỗi người.
* Bản Dịch theo GotQuestions
* Nếu bạn cảm thấy bản dịch này chưa đúng hoặc chưa phù hợp, xin hãy liên hệ và đóng góp bản dịch mới.
* Nếu bạn cảm thấy bản dịch này chưa đúng hoặc chưa phù hợp, xin hãy liên hệ và đóng góp bản dịch mới.
Nếu bạn thích trang này, xin hãy giúp chúng tôi chia sẽ cho bạn bè: