Bạn Có Câu Hỏi Gì?
Ví dụ: Hôn Nhân, Tình Dục, Tiền Bạc, Khủng Long, Thuốc Lá, Xăm Hình, v,v ...

*Xin đánh tiếng việt có dấu hoặc sử dụng tiếng anh.
*Hiện tại việc dịch thuận tài liệu vẫn đang cần rất nhiều đóng góp. Nếu bạn có thể đóng góp, hãy liên hệ facebook qua trang thông tin.
Bộ Gõ:   Off   Telex   VNI   VIQR  

Kinh thánh nói gì về chính phủ?

Kinh Thánh nói rất rõ ràng về mối quan hệ giữa người tin Chúa và chính quyền. Chúng ta phải tuân theo các thẩm quyền của chính quyền, và chính quyền phải đối xử với chúng ta một cách công bằng và công bằng. Ngay cả khi chính quyền không làm tròn vai trò của mình, chúng ta vẫn phải làm tròn vai trò của mình. Cuối cùng, khi chính quyền yêu cầu chúng ta làm điều gì đó trực tiếp không vâng lời Lời Chúa, chúng ta phải không vâng lời chính quyền trong sự tin tưởng trung thành vào quyền năng của Chúa để bảo vệ chúng ta.
Hãy khuyên những tôi tớ phải vâng phục chủ mình, phải làm đẹp lòng chủ trong mọi việc, chớ cãi trả,
Tít 2:9
Cho dù Kinh thánh sử dụng các thuật ngữ “chủ”, “người cai trị”, “chính quyền” hay bất kỳ tên gọi nào khác cho một thẩm quyền đã được thiết lập, thì chỉ dẫn luôn giống nhau – vâng phục. Chúng ta phải nhớ rằng Đức Chúa Trời đã tạo ra những thẩm quyền cai trị chúng ta giống như Ngài đã tạo ra chúng ta. Như Phao-lô đã viết cho người Rô-ma, “Mọi người phải phục tùng các đấng cầm quyền, vì chẳng có thẩm quyền nào mà không đến từ Đức Chúa Trời. Các thẩm quyền hiện hữu đều do Đức Chúa Trời thiết lập. Do đó, ai chống lại thẩm quyền tức là chống lại những gì Đức Chúa Trời đã thiết lập, và những kẻ làm như vậy sẽ chuốc lấy sự phán xét vào mình” (Rô-ma 13:1-2). Phi-e-rơ đã viết, “Vì cớ Chúa, hãy phục tùng mọi thẩm quyền đã được thiết lập giữa loài người: hoặc vua là người có thẩm quyền tối cao, hoặc các quan cai trị là những người được vua sai đến để phạt những kẻ làm điều gian ác và khen ngợi những người làm điều thiện” (1 Phi-e-rơ 2:13-14). Cả Phi-e-rơ và Phao-lô cũng liên tục nhắc nhở những nô lệ phải vâng lời chủ mình vì những lý do tương tự (Ê-phê-sô 6:5-8; Cô-lô-se 3:22-25; 1 Ti-mô-thê 6:1-2; 1 Phi-e-rơ 2:18-20; Tít 2:9-11).
Nhưng Đức Chúa Jêsus gọi đến mà phán rằng: Các ngươi biết rằng các vua dân ngoại thì ép dân phải phục mình, còn các quan lớn thì lấy quyền thế mà trị dân.
Ma-thi-ơ 20:25
Các chỉ dẫn cho các “ông chủ” chính quyền cũng rõ ràng và nhiều như vậy. Chúa Giê-su đã làm gương về hành vi và thái độ mà mọi nhà lãnh đạo hoặc thẩm quyền nên có. “Chúa Giê-su gọi họ lại và nói, \'Các ngươi biết rằng các vua dân ngoại thì thống trị dân, và các quan lớn thì lấy quyền thế mà cai trị dân. Trong các ngươi thì không như vậy. Trái lại, ai muốn làm lớn giữa các ngươi thì phải làm người phục vụ các ngươi, và ai muốn làm đầu thì phải làm tôi mọi các ngươi – cũng như Con Người đã đến không phải để được người ta phục vụ, nhưng để phục vụ, và phó sự sống mình làm giá chuộc cho nhiều người\'” (Ma-thi-ơ 20:25-28). Một chính quyền hoặc thẩm quyền tồn tại để phục vụ những người được cai trị.
Aáy cũng bởi lẽ đó mà anh em nộp thuế, vì các quan quyền là đầy tớ của Đức Chúa Trời, hằng giữ việc ấy.
Rô-ma 13:6
Tuy nhiên, nhiều khi chính quyền sẽ đi chệch khỏi mục đích của mình và trở nên áp bức. Khi điều đó xảy ra, chúng ta vẫn phải sống trong sự vâng phục. “Hỡi kẻ làm tôi tớ, hãy hết lòng kính sợ chủ mình, chẳng những đối với những người tốt và thông cảm, mà cả với những người khắc nghiệt nữa. Vì nếu một người chịu đau đớn vì sự đau khổ bất công thì thật đáng khen vì người ấy biết Đức Chúa Trời” (1 Phi-e-rơ 2:18-19). Cả Chúa Giê-su và Phao-lô đều dùng thuế để minh họa cho điều này. Chính quyền La Mã đánh thuế người Do Thái một cách bất công và nhiều người thu thuế là kẻ trộm cắp. Khi được hỏi về tình huống khó xử này, Chúa Giê-su cầm một đồng tiền và nói, “‘Hình ảnh này là của ai? Và chữ khắc này là của ai?’ ‘Của Sê-sa,’ họ trả lời. Rồi Ngài phán cùng họ rằng: ‘Hãy trả cho Sê-sa những gì của Sê-sa, và hãy trả cho Đức Chúa Trời những gì của Đức Chúa Trời’” (Ma-thi-ơ 22:20-21). Rõ ràng, các tín đồ ở La Mã vẫn đang hỏi cùng một câu hỏi vì Phao-lô đã chỉ dẫn họ về vấn đề này. “Vì lý do đó mà anh em phải nộp thuế, vì các quan quyền là đầy tớ của Đức Chúa Trời, chuyên tâm cai trị” (Rô-ma 13:6).
Trong Cựu Ước, Daniel là một hình mẫu mà chúng ta nên sử dụng khi nói đến mối quan hệ của chúng ta với chính phủ. Người Babylon được trao quyền lực đối với người Do Thái vì sự bất tuân của người Do Thái. Daniel đã tự mình đưa mình vào những cấp cao nhất của chính phủ ngoại giáo và vô tín này. Mặc dù những người cai trị tôn trọng Chúa của Daniel, cuộc sống và hành động của họ cho thấy họ không tin. Daniel đã phục vụ nhà vua như một người hầu thực sự khi ông yêu cầu các nhà thông thái không bị xử tử vì không giải thích được giấc mơ của nhà vua. Thay vào đó, ông đã yêu cầu chìa khóa để giải thích giấc mơ từ Chúa và cứu những người, bao gồm cả chính ông, những người sẽ bị xử tử. Khi Daniel ở trong triều đình, ba người bạn của ông đã từ chối cúi đầu trước thần tượng do Vua Nebuchadnezzar dựng lên và bị kết án tử hình trong lò lửa (Daniel 3:12-15). Phản ứng của họ là đức tin tự tin. Họ không tự vệ, nhưng thay vào đó nói với nhà vua rằng Chúa của họ sẽ cứu họ, nói thêm rằng ngay cả khi Ngài không cứu, họ vẫn sẽ không thờ phượng hoặc phục vụ các thần của Nebuchadnezzar (Daniel 3:16-18).
Sau khi người Medes chinh phục Babylon, Daniel tiếp tục phục vụ trung thành và lên nắm quyền trong chính quyền. Ở đây, Daniel phải đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan tương tự khi các thống đốc và quan trấn thủ lừa nhà vua ký một sắc lệnh “… trong ba mươi ngày, hễ ai cầu xin một thần hay một người nào ngoài vua, thì sẽ bị quăng vào hang sư tử” (Đa-ni-ên 6:7). Đa-ni-ên đã trả lời trực tiếp, và trước mặt mọi người, không tuân theo lệnh. “Khi Đa-ni-ên biết rằng sắc lệnh đã ký, thì trở về nhà. Trong phòng trên lầu của mình, với các cửa sổ mở về hướng Giê-ru-sa-lem, người quì gối xuống ba lần trong ngày đó, cầu nguyện và tạ ơn Đức Chúa Trời mình, như người vẫn thường làm từ trước đến nay” (Đa-ni-ên 6:10). Đa-ni-ên hoàn toàn trung thành với bất kỳ người cai trị nào được đặt lên trên mình cho đến khi người cai trị đó ra lệnh cho ông không vâng lời Đức Chúa Trời. Vào thời điểm đó, khi phải đưa ra lựa chọn giữa thế gian và Đức Chúa Trời, Đa-ni-ên đã chọn Đức Chúa Trời. Cũng như tất cả chúng ta nên làm.
* Kinh Thánh Tham Khảo:
Tít 2:9 - Hãy khuyên những tôi tớ phải vâng phục chủ mình, phải làm đẹp lòng chủ trong mọi việc, chớ cãi trả,
Ma-thi-ơ 20:25 - Nhưng Đức Chúa Jêsus gọi đến mà phán rằng: Các ngươi biết rằng các vua dân ngoại thì ép dân phải phục mình, còn các quan lớn thì lấy quyền thế mà trị dân.
Rô-ma 13:6 - Aáy cũng bởi lẽ đó mà anh em nộp thuế, vì các quan quyền là đầy tớ của Đức Chúa Trời, hằng giữ việc ấy.
Đa-ni-ên 6:10 - Khi Đa-ni-ên nghe rằng chỉ dụ đó đã ký tên rồi, thì về nhà mình (những cửa sổ của phòng người thì mở về hướng Giê-ru-sa-lem). Tại đó, cứ một ngày ba lần, người quì gối xuống, cầu nguyện, xưng tạ trước mặt Đức Chúa Trời mình, như vẫn làm khi trước.

* Bản Dịch theo GotQuestions
* Nếu bạn cảm thấy bản dịch này chưa đúng hoặc chưa phù hợp, xin hãy liên hệ và đóng góp bản dịch mới.