Bạn Có Câu Hỏi Gì?
Ví dụ: Hôn Nhân, Tình Dục, Tiền Bạc, Khủng Long, Thuốc Lá, Xăm Hình, v,v ...

*Xin đánh tiếng việt có dấu hoặc sử dụng tiếng anh.
*Hiện tại việc dịch thuận tài liệu vẫn đang cần rất nhiều đóng góp. Nếu bạn có thể đóng góp, hãy liên hệ facebook qua trang thông tin.
Bộ Gõ:   Off   Telex   VNI   VIQR  

Giô-suê là ai trong Kinh thánh?

Giô-suê được biết đến nhiều nhất với tư cách là chỉ huy thứ hai của Môi-se, người tiếp quản và dẫn dắt dân Y-sơ-ra-ên vào Đất Hứa sau khi Môi-se qua đời. Joshua được coi là một trong những nhà lãnh đạo quân sự vĩ đại nhất trong Kinh thánh vì đã lãnh đạo cuộc chinh phục Đất Hứa kéo dài 7 năm, và thường được coi là hình mẫu cho sự lãnh đạo và là nguồn áp dụng thực tế về cách trở thành một nhà lãnh đạo hiệu quả. Hãy nhìn cuộc đời của anh ấy từ góc độ Kinh thánh.
Giô-suê lấy lưỡi gươm đánh bại A-ma-léc và dân sự người.
Xuất Ê-díp-tô Ký 17:13
Là một nhà lãnh đạo quân sự, Joshua được coi là một trong những vị tướng vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại, nhưng sẽ là sai lầm nếu chỉ ghi nhận chiến thắng của Israel chỉ nhờ vào kỹ năng của một vị tướng quân sự của Joshua. Lần đầu tiên chúng ta thấy Giô-suê là trong Xuất Ê-díp-tô Ký 17 trong trận chiến chống lại người Amalekites. Xuất Ê-díp-tô Ký 17:13 cho chúng ta biết rằng Giô-suê đã "áp đảo Amalek và dân tộc của ông ta", và vì vậy chúng tôi bị cám dỗ để kết luận rằng chuyên môn quân sự của Giô-suê đã cứu rỗi thời đại. Nhưng trong đoạn văn này, chúng ta thấy có điều gì đó kỳ lạ xảy ra. Trong câu 11 chúng ta đọc, "Bất cứ khi nào Môi-se giơ tay, Y-sơ-ra-ên thắng thế, và bất cứ khi nào ông hạ tay xuống, A-la-mít thắng thế." Cuối cùng, cánh tay của Môi-se trở nên mệt mỏi đến nỗi phải mang một hòn đá để ông ngồi lên và Aaron và Hur nắm tay ông lên. Do đó, chúng ta thấy trong mô tả này rằng Giô-suê đã thắng thế vì Đức Chúa Trời đã giao cho anh ta trận chiến.
Cái thành và mọi vật ở trong sẽ bị phú dâng cho Đức Giê-hô-va như vật đáng diệt; chỉ một mình Ra-háp là kỵ nữ, với hết thảy người ở cùng nàng trong nhà sẽ được sống, vì nàng đã giấu sứ giả của chúng ta sai đến.
Giô-suê 6:17
Tương tự như vậy có thể nói về những chiến thắng quân sự ở Đất Hứa. Chúa đã hứa chắc chắn chiến thắng và đã giao nó một cách thuyết phục. Ngoại lệ duy nhất là trong trận chiến Ai(Giô-suê 7). Có một số điều cần lưu ý về sự cố này. Y-sơ-ra-ên đã phá vỡ đức tin với Đức Chúa Trời về “những điều hiến dâng” (Giô-suê 7: 1). Đức Chúa Trời đã truyền lệnh cho dân Y-sơ-ra-ên hiến dâng mọi thứ để hủy diệt (Giô-suê 6:17), và Achan đã giữ lại một số chiến lợi phẩm từ trận chiến Giê-ri-cô cho riêng mình. Vì điều này, Đức Chúa Trời đã phán xét họ bằng cách không cho họ chiến thắng tại Ai. Một điều khác cần lưu ý là không có mệnh lệnh rõ ràng nào của Đức Chúa Trời về việc chống lại Ai. Mục đích của việc đặt hai câu chuyện chiến đấu này cạnh nhau là để cho thấy rằng khi Đức Chúa Trời sắp đặt chương trình và chương trình nghị sự, chiến thắng sẽ theo sau, nhưng khi con người đặt ra chương trình và chương trình nghị sự, thất bại sẽ xảy ra. Giêricô là trận chiến của Chúa; Ai đã không. Chúa đã cứu chuộc hoàn cảnh và cuối cùng đã cho họ chiến thắng, nhưng phải đến sau khi bài học về đối tượng mới được đưa ra.
Có thể thấy thêm bằng chứng về phẩm chất lãnh đạo của Giô-suê qua đức tin vững chắc của anh vào Đức Chúa Trời. Khi dân Y-sơ-ra-ên ở ven Đất Hứa trong Dân-số Ký 13, Đức Chúa Trời truyền cho Môi-se phái mười hai người đi dò xét vùng đất, mỗi người thuộc các chi phái Y-sơ-ra-ên. Khi họ trở về, 10 người báo cáo rằng vùng đất này, trong khi tươi đẹp như lời Chúa đã hứa, đã bị chiếm đóng bởi các chiến binh mạnh mẽ và hung dữ trú ngụ trong các thành phố lớn, kiên cố. Hơn nữa, những người Nephilim (những người khổng lồ theo quan điểm của người Y-sơ-ra-ên) đã ở trong đất. Giô-suê và Caleb là hai người duy nhất thúc giục dân chúng lấy đất (Dân số ký 14: 6-10). Ở đây chúng ta thấy một điều khiến Giô-suê (và Caleb) khác biệt với phần còn lại của dân Y-sơ-ra-ên — họ tin vào những lời hứa của Đức Chúa Trời. Họ không bị đe dọa bởi quy mô của các chiến binh hay sức mạnh của các thành phố. Hơn là, họ biết Đức Chúa Trời của họ và nhớ cách Ngài đã đối phó với Ai Cập, quốc gia hùng mạnh nhất trên trái đất vào thời điểm đó. Nếu Đức Chúa Trời có thể chăm sóc quân đội Ai Cập hùng mạnh, thì Ngài chắc chắn có thể chăm sóc các bộ tộc Ca-na-an khác nhau. Đức Chúa Trời ban thưởng cho đức tin của Giô-suê và Caleb bằng cách miễn trừ họ khỏi toàn bộ thế hệ Y-sơ-ra-ên sẽ bị diệt vong trong đồng vắng.
Nếu chẳng thích cho các ngươi phục sự Đức Giê-hô-va, thì ngày nay hãy chọn ai mà mình muốn phục sự, hoặc các thần mà tổ phụ các ngươi đã hầu việc bên kia sông, hoặc các thần dân A-mô-rít trong xứ mà các ngươi ở; nhưng ta và nhà ta sẽ phục sự Đức Giê-hô-va.
Giô-suê 24:15
Chúng ta thấy được lòng trung thành của Giô-suê trong hành động ngoan ngoãn dâng hiến dân chúng trước cuộc xâm lăng Đất Hứa và một lần nữa sau thất bại tại Ai Cập. Nhưng không có gì rõ ràng hơn là sự trung thành của Giô-suê được thể hiện ở cuối cuốn sách mang tên ông khi ông tập hợp mọi người lại với nhau lần cuối và kể lại những việc làm của Đức Chúa Trời thay cho họ. Sau bài phát biểu đó, Giô-suê kêu gọi dân chúng từ bỏ thần tượng của họ và trung thành với giao ước mà Đức Chúa Trời đã lập với họ tại Sinai, nói rằng: “Và nếu hầu việc CHÚA trong mắt bạn là điều xấu xa, hãy chọn ngày này mà bạn sẽ phục vụ, cho dù các vị thần mà cha bạn đã phục vụ trong vùng bên kia sông, hay các vị thần của người Amorit trong vùng đất mà bạn đang ở. Nhưng về phần tôi và nhà tôi, chúng tôi sẽ phụng sự CHÚA ”(Giô-suê 24:15).
Vậy chúng ta có thể học được gì từ cuộc đời của Giô-suê? Chúng ta có thể rút ra các nguyên tắc lãnh đạo từ cuộc đời của ông ấy không? Chắc chắn rồi. Việc Đức Chúa Trời ban cho anh ta chiến thắng trong việc chiếm Đất Hứa không làm mất đi khả năng lãnh đạo quân sự của anh ta. Hơn nữa, ông là một nhà lãnh đạo tài năng hơn người Y-sơ-ra-ên, nhưng kỹ năng lãnh đạo của ông không phải là bài học chính mà chúng ta nên rút ra từ cuộc đời của Giô-suê. Một bài học tốt hơn sẽ là sự trung thành của Giô-suê, lập trường của anh ta chống lại mười tên gián điệp, những kẻ đã đưa ra báo cáo chê bai về những trở ngại trong việc chiếm Đất Hứa, và lòng nhiệt thành của anh ta trong việc đảm bảo sự trung thành của giao ước của người dân. Nhưng ngay cả đức tin của anh ta cũng không hoàn hảo. Có một thực tế là Giô-suê đã gửi gián điệp đến Giê-ri-cô mặc dù Đức Chúa Trời đã bảo đảm chiến thắng, và sau đó là sự tự tin thái quá mà ông đã thể hiện trong trận chiến Ai Cập.
Bài học chính rút ra từ cuộc đời của Giô-suê là Đức Chúa Trời trung thành với những lời hứa của Ngài. Đức Chúa Trời đã hứa với Áp-ra-ham rằng dòng dõi của ông sẽ cư ngụ trong đất, và dưới thời Giô-suê, Đức Chúa Trời đã đưa dân vào đất mà Ngài đã hứa ban cho họ. Hành động này đã hoàn thành sứ mệnh cứu chuộc mà Đức Chúa Trời đã bắt đầu với Môi-se trong việc đưa dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi Ai Cập. Đây cũng là một loại chỉ sự cứu chuộc tối hậu mà Chúa Giêsu mang lại cho cộng đoàn đức tin. Giống như Môi-se, Chúa Giê-su đã giải thoát chúng ta khỏi nô lệ và nô lệ cho tội lỗi, và giống như Giô-suê, Chúa Giê-su sẽ đưa chúng ta vào Đất Hứa vĩnh cửu và nghỉ ngơi trong ngày Sa-bát vĩnh viễn (Hê-bơ-rơ 4: 8-10).
* Kinh Thánh Tham Khảo:
Xuất Ê-díp-tô Ký 17:13 - Giô-suê lấy lưỡi gươm đánh bại A-ma-léc và dân sự người.
Giô-suê 6:17 - Cái thành và mọi vật ở trong sẽ bị phú dâng cho Đức Giê-hô-va như vật đáng diệt; chỉ một mình Ra-háp là kỵ nữ, với hết thảy người ở cùng nàng trong nhà sẽ được sống, vì nàng đã giấu sứ giả của chúng ta sai đến.
Giô-suê 24:15 - Nếu chẳng thích cho các ngươi phục sự Đức Giê-hô-va, thì ngày nay hãy chọn ai mà mình muốn phục sự, hoặc các thần mà tổ phụ các ngươi đã hầu việc bên kia sông, hoặc các thần dân A-mô-rít trong xứ mà các ngươi ở; nhưng ta và nhà ta sẽ phục sự Đức Giê-hô-va.
Hê-bơ-rơ 4: 8 - Vả, nếu Giô-suê đã cho họ yên nghỉ, thì chắc sau không còn nói về một ngày khác nữa.

* Bản Dịch theo GotQuestions
* Nếu bạn cảm thấy bản dịch này chưa đúng hoặc chưa phù hợp, xin hãy liên hệ và đóng góp bản dịch mới.