Ý nghĩa của Dụ ngôn Người Pha-ri-si và Người thu thuế là gì?
Ngài lại phán thí dụ nầy về kẻ cậy mình là người công bình và khinh dể kẻ khác:
Lu-ca 18:9
Dụ ngôn người Pha-ri-si và người thu thuế trong đền thờ (Lu-ca 18:9-14) rất giàu chân lý thuộc linh. Trên thực tế, nó chứa đựng chính yếu tính phúc âm của Chúa Giê Su Christ. Như câu 9 cho chúng ta biết, Chúa Giê-xu đã kể dụ ngôn này với những người “tự cho mình là công bình và khinh thường người khác” (NKJV). Chúa Giê-xu thường nói về vấn đề công bình, cầu xin những người nghe Ngài hiểu rằng họ hoàn toàn không có khả năng trở nên công chính để đạt được vương quốc thiên đàng. Sự hiểu biết này là cần thiết nếu họ muốn hiểu sứ mệnh của Ngài trên thế gian, đó là cứu những người tội lỗi—những người biết rằng họ không thể tự cứu mình.
Mặt khác, người Pha-ri-si nghĩ rằng lòng tốt của họ quá ấn tượng đến nỗi không thể không khiến họ được Đức Chúa Trời chấp nhận. Họ tuân thủ nghiêm ngặt các nghi lễ và truyền thống của luật pháp, công khai thể hiện lòng sùng đạo của mình, tất cả đều để những người đàn ông khác nhìn thấy, nhiều người trong số họ coi thường họ vì ở dưới họ. Người Pha-ri-si trong câu chuyện là mẫu mực của một người tự xưng công bình. Lưu ý rằng lời cầu nguyện của anh ấy không có yếu tố xưng tội. Anh ta không cầu xin sự tha thứ cho tội lỗi của mình, có lẽ vì anh ta tin rằng mình không có gì để thú nhận. Cũng không có lời ngợi khen hay tạ ơn Chúa. Lời cầu nguyện của anh ấy là tất cả về anh ấy. Ngay cả lời cảm ơn mà anh ta đưa ra cũng nhằm mục đích đề cao bản thân và đặt mình lên trên những người mà anh ta coi thường. Đến chùa cầu nguyện với tâm trạng như vậy thì thà ở nhà đi.
Không giống như người Pha-ri-si, là người mạnh dạn đứng trong đền thờ đọc lời cầu nguyện chúc tụng bản thân, người thu thuế đứng “xa” hoặc “xa”, có lẽ ở phòng ngoài, nhưng chắc chắn là cách xa người Pha-ri-si, người sẽ cảm thấy bị xúc phạm. bởi sự gần gũi của người đàn ông này. Những người thu thuế, vì liên kết với những người La Mã đáng ghét, bị coi là những kẻ phản bội Israel và bị ghê tởm và bị coi như những kẻ bị ruồng bỏ. Tư thế của người đàn ông này nói lên sự không xứng đáng của anh ta trước mặt Đức Chúa Trời. Thậm chí không thể ngước mắt lên trời, gánh nặng tội lỗi và xấu hổ đè nặng lên anh, và gánh nặng anh mang đã trở nên không thể chịu nổi. Vượt qua sự vi phạm của mình, anh ta đấm ngực đau khổ và ăn năn và kêu cầu Chúa thương xót. Lời cầu nguyện mà ông nói chính là lời cầu nguyện mà Đức Chúa Trời đang chờ nghe, và thái độ của ông chính là điều Đức Chúa Trời muốn nơi tất cả những ai đến với Ngài.
Phước cho những kẻ có lòng khó khăn, vì nước thiên đàng là của những kẻ ấy!
Ma-thi-ơ 5:3
Người thu thuế thể hiện chính xác điều mà Chúa Giê-su đã nói trong Bài giảng trên núi: “Phước cho những kẻ có tâm hồn nghèo khó, vì nước thiên đàng là của họ” (Ma-thi-ơ 5:3). Có tinh thần nghèo khó có nghĩa là thừa nhận rằng chúng ta không có gì dâng cho Chúa để chuộc tội lỗi của mình. Chúng ta đến với Chúa như những kẻ hành khất trống rỗng, nghèo khó, bị khinh miệt, phá sản, đáng thương và tuyệt vọng. Người thu thuế nhận ra thân phận tội lỗi của mình và tìm kiếm điều duy nhất có thể nối liền khoảng cách giữa mình và Thiên Chúa. Anh ta kêu lên: “Xin thương xót con,” và từ cuối dụ ngôn, chúng ta biết rằng Thiên Chúa đã nghe thấy lời cầu xin lòng thương xót của anh ta và đã nhậm lời. Chúa Giê-xu cho chúng ta biết trong câu 14 rằng người thu thuế ra đi được xưng công bình (được xưng công bình) bởi vì anh ta đã hạ mình xuống trước Đức Chúa Trời, thú nhận rằng không có công việc nào có thể cứu anh ta khỏi tội lỗi và chỉ có lòng thương xót của Đức Chúa Trời mới có thể cứu anh ta.
Khi anh em đã chết bởi tội lỗi mình và sự xác thịt mình không chịu cắt bì, thì Đức Chúa Trời đã khiến anh em sống lại với Đấng Christ, vì đã tha thứ hết mọi tội chúng ta:
Cô-lô-se 2:13
Nếu chúng ta thực sự đau lòng vì tội lỗi của mình, chúng ta có thể yên tâm về tình yêu và sự tha thứ vô biên của Đức Chúa Trời trong Đấng Christ. Ngài đã hứa trong lời của Ngài là chấp nhận chúng ta, yêu thương chúng ta và làm cho chúng ta sống lại qua Con của Ngài (Cô-lô-se 2:13). Không có số lượng việc lành, việc đi nhà thờ, tiền thập phân, phục vụ cộng đồng, yêu thương người lân cận hay bất cứ điều gì khác mà chúng ta làm là đủ để xóa đi vết nhơ tội lỗi và giúp chúng ta có thể tự mình đứng trước một Đức Chúa Trời thánh khiết. Đó là lý do tại sao Đức Chúa Trời sai Chúa Giê-xu chết trên thập tự giá. Sự chết của Ngài là “công việc” duy nhất có thể tẩy sạch chúng ta và khiến chúng ta được Đức Chúa Trời chấp nhận.
Ngoài ra, chúng ta không được phạm sai lầm khi so sánh mình với người khác và có được niềm tin từ những gì chúng ta thấy trong sự so sánh đó. Thật vậy, Chúa Giêsu đặc biệt cảnh báo chúng ta về thái độ này ngay từ đầu dụ ngôn. Khi chúng ta cố gắng biện minh cho mình bằng cách so sánh mình với người khác, tự nhiên chúng ta sẽ coi thường họ. Tiêu chuẩn để chúng ta so sánh là chính Đức Chúa Trời, và tất cả chúng ta đều thiếu mất sự vinh hiển của Ngài (Rô-ma 3:23).
* Kinh Thánh Tham Khảo:
Lu-ca 18:9 - Ngài lại phán thí dụ nầy về kẻ cậy mình là người công bình và khinh dể kẻ khác:
Ma-thi-ơ 5:3 - Phước cho những kẻ có lòng khó khăn, vì nước thiên đàng là của những kẻ ấy!
Cô-lô-se 2:13 - Khi anh em đã chết bởi tội lỗi mình và sự xác thịt mình không chịu cắt bì, thì Đức Chúa Trời đã khiến anh em sống lại với Đấng Christ, vì đã tha thứ hết mọi tội chúng ta:
Rô-ma 3:23 - vì mọi người đều đã phạm tội, thiếu mất sự vinh hiển của Đức Chúa Trời,
* Bản Dịch theo GotQuestions
* Nếu bạn cảm thấy bản dịch này chưa đúng hoặc chưa phù hợp, xin hãy liên hệ và đóng góp bản dịch mới.
* Nếu bạn cảm thấy bản dịch này chưa đúng hoặc chưa phù hợp, xin hãy liên hệ và đóng góp bản dịch mới.
Nếu bạn thích trang này, xin hãy giúp chúng tôi chia sẽ cho bạn bè: