Nhân Danh Đức Chúa Trời vô cớ (Lấy Danh Chúa ra làm chơi) có nghĩa là gì?
Vậy, chúng ta hãy vững lòng đến gần ngôi ơn phước, hầu cho được thương xót và tìm được ơn để giúp chúng ta trong thì giờ có cần dùng.
Hê-bơ-rơ 4:16
Mặc dù nhiều người tin rằng việc sử dụng danh Đức Chúa Trời một cách vô cớ có nghĩa là sử dụng danh của Chúa như một lời chửi tục, nhưng việc sử dụng danh Chúa một cách vô ích còn nhiều hơn thế nữa. Để hiểu về mức độ nghiêm trọng của việc nhân danh Chúa một cách vô cơ, trước tiên chúng ta phải xem danh Đức Chúa Trời từ quan điểm của Ngài như đã được nói đến trong Kinh Thánh. Đức Chúa Trời của dân Y-sơ-ra-ên được biết đến với nhiều tên và danh xưng, nhưng khái niệm thể hiện trong danh Đức Chúa Trời đóng vai trò quan trọng và đặc biệt trong Kinh Thánh. Bản chất và các thuộc tính của Đức Chúa Trời, cả thân vị Ngài, và đặc biệt sự vinh hiển của Ngài được phản ánh trong danh Ngài (Thi thiên 8:1). Thi thiên 111:9 cho chúng ta biết danh Ngài là “Thánh và đáng kính sợ”, và lời cầu nguyện với Đức Chúa Trời được bắt đầu bằng cách thưa với Chúa với cụm từ “Danh Cha được tôn thánh” (Ma-thi-ơ 6:9), thể hiện sự tôn kính với Đức Chúa Trời và danh Ngài nên là quan trọng nhất trong lời cầu nguyện của chúng ta. Chúng ta quá thường xuyên lao vào sự hiện diện của Đức Chúa Trời với “danh sách những việc cần làm” đầy táo bạo cho Ngài mà không nghĩ đến sự thánh khiết của Ngài, sự tuyệt vời của Ngài và vực thẳm cách biệt rộng lớn chia cách bản chất của chúng ta với Ngài. Vậy, chúng ta hãy vững lòng đến gần ngôi ơn phước, duy chỉ bằng sự nhân từ và lòng thương xót của chính Ngài (Hê-bơ-rơ 4:16). Chúng ta đừng bao giờ xem ân điển đó là điều hiển nhiên.
Các ngươi còn có nghe lời phán cho người xưa rằng: Ngươi chớ thề dối, nhưng đối với Chúa, phải giữ vẹn lời thề mình.
Ma-thi-ơ 5:33
Bởi vì sự vĩ đại của danh Đức Chúa Trời, nên bất kỳ việc sử dụng danh của Đức Chúa Trời nào làm ô nhục Ngài hoặc những bản tánh Ngài được xem là đã nhân danh Ngài một cách vô cớ. Điều thứ ba trong Mười Điều Răn cấm gọi hoặc sử dụng danh của Đức Chúa Trời một cách bất kính bởi vì điều đó sẽ cho thấy sự thiếu kính trọng đối với chính Đức Chúa Trời. Một người lấy danh của Đức Chúa Trời ra làm chơi sẽ không được Chúa xem là “vô tội” (Xuất Ai Cập 20:7). Trong Kinh Thánh Cựu Ước, làm ô nhục danh của Đức Chúa Trời được thực hiện bởi sự thất bại khi thực hiện một lời tuyên thệ hoặc lấy danh Ngài mà thề đối (Lê-vi 19:12). Một người sử dụng danh của Đức Chúa Trời để hợp pháp hoá lời thề của mình, và sau đó thất hứa (bội lời thề), sẽ cho thấy anh ta thiếu tôn kính với Đức Chúa Trời cũng như thiếu kính sợ về sự trừng phạt Thánh của Ngài. Về cơ bản, nó giống như việc phủ nhận sự tồn tại của Đức Chúa Trời. Tuy nhiên, đối với những người tin Chúa, không cần thiết phải sử dụng danh Đức Chúa Trời để hợp pháp hoá lời thề vì chúng ta không phải tuyên thệ ngay từ đầu, chỉ nên nói “Phải, phải” hay “không, không” mà thôi (Ma-thi-ơ 5:33-37).
Chẳng phải hễ những kẻ nói cùng ta rằng: Lạy Chúa, lạy Chúa, thì đều được vào nước thiên đàng đâu; nhưng chỉ kẻ làm theo ý muốn của Cha ta ở trên trời mà thôi.
Ma-thi-ơ 7:21
Có một ý nghĩa lớn hơn trong việc con người ngày nay lấy Danh Đức Chúa Trời ra một cách vô cớ. Những ai nhân danh Đấng Christ, cầu nguyện trong danh Ngài, và lấy danh Ngài như một phần danh tính của họ, nhưng cố tình và liên tục không tuân theo mạng lệnh của Ngài, thì đó là nhân danh Ngài một cách vô ích và khi chúng ta xưng nhận là “Cơ đốc nhân”, chúng ta phải làm như vậy với một sự hiểu biết về tất cả những tuyên bố đó. Nếu chúng ta tuyên xưng mình là Cơ đốc nhân, nhưng hành động, suy nghĩ và lời nói theo cách của thế gian hoặc một cách thô tục, chúng ta đã nhân danh Đức Chúa Trời một cách vô nghĩa. Khi chúng ta xuyên tạc Đấng Christ, cố ý hoặc do sự thiếu hiểu biết về đức tin Cơ đốc nhân như đã được rao truyền trong Kinh Thánh, thì việc chúng ta nhân danh Ngài là không có giá trị. Khi chúng ta nói chúng ta yêu mến Ngài, nhưng không làm theo lời Ngài phán (Lu-ca 6:46), chúng ta nhân danh Ngài một cách vô ích và có nguy cơ nghe tiếng Ngài phán với chúng ta trong ngày phán xét: “Hỡi kẻ làm gian ác, ta chẳng biết các ngươi bao giờ, hãy lui ra khỏi ta” (Ma-thi-ơ 7:21-23).
Danh của Đức Chúa Trời là Thánh, như Ngài là Thánh. Danh của Đức Chúa Trời là đại diện cho sự vinh hiển của Ngài, sự uy nghiêm của Ngài và sự tối cao thánh của Ngài. Chúng ta phải kính trọng và tôn vinh danh Ngài như chúng ta tôn kính và tôn vinh chính Đức Chúa Trời. Hãy hạn chế nhân danh Ngài một cách vô cớ.
Nhân Danh Đức Chúa Trời vô cớ (Lấy Danh Chúa ra làm chơi) có nghĩa là gì?
* Kinh Thánh Tham Khảo:
Hê-bơ-rơ 4:16 - Vậy, chúng ta hãy vững lòng đến gần ngôi ơn phước, hầu cho được thương xót và tìm được ơn để giúp chúng ta trong thì giờ có cần dùng.
Ma-thi-ơ 5:33 - Các ngươi còn có nghe lời phán cho người xưa rằng: Ngươi chớ thề dối, nhưng đối với Chúa, phải giữ vẹn lời thề mình.
Ma-thi-ơ 7:21 - Chẳng phải hễ những kẻ nói cùng ta rằng: Lạy Chúa, lạy Chúa, thì đều được vào nước thiên đàng đâu; nhưng chỉ kẻ làm theo ý muốn của Cha ta ở trên trời mà thôi.
* Bản Dịch theo GotQuestions
* Nếu bạn cảm thấy bản dịch này chưa đúng hoặc chưa phù hợp, xin hãy liên hệ và đóng góp bản dịch mới.
* Nếu bạn cảm thấy bản dịch này chưa đúng hoặc chưa phù hợp, xin hãy liên hệ và đóng góp bản dịch mới.
Nếu bạn thích trang này, xin hãy giúp chúng tôi chia sẽ cho bạn bè: