Bạn Có Câu Hỏi Gì?
Ví dụ: Hôn Nhân, Tình Dục, Tiền Bạc, Khủng Long, Thuốc Lá, Xăm Hình, v,v ...

*Xin đánh tiếng việt có dấu hoặc sử dụng tiếng anh.
*Hiện tại việc dịch thuận tài liệu vẫn đang cần rất nhiều đóng góp. Nếu bạn có thể đóng góp, hãy liên hệ facebook qua trang thông tin.
Bộ Gõ:   Off   Telex   VNI   VIQR  

Dụ ngôn là gì?

Theo nghĩa đen, một câu chuyện ngụ ngôn là một điều gì đó được “đúc bên cạnh” một điều gì đó khác. Các dụ ngôn của Chúa Giê-su là những câu chuyện được “đặt bên cạnh” một sự thật để minh họa cho sự thật đó. Những câu chuyện ngụ ngôn của ông là công cụ hỗ trợ giảng dạy và có thể được coi là phép loại suy mở rộng hoặc phép so sánh đầy cảm hứng. Một mô tả phổ biến về một câu chuyện ngụ ngôn là nó là một câu chuyện trần gian với một ý nghĩa thiên thượng.
Ngài chẳng hề giảng cho chúng mà không dùng thí dụ; nhưng, khi ở riêng, Ngài cắt nghĩa hết cho môn đồ mình.
Mác 4:34
Trong một thời gian trong chức vụ của Ngài, Chúa Giê-xu chủ yếu dựa vào dụ ngôn. Anh ấy nói với nhiều người trong số họ; thật vậy, theo Mác 4:34a, “Ngài không nói gì với họ mà không dùng ngụ ngôn.” Có khoảng 35 dụ ngôn của Chúa Giêsu được ghi lại trong Phúc Âm Nhất Lãm.
Môn đồ bèn đến gần Ngài mà hỏi rằng: sao thầy dùng thí dụ mà phán cùng chúng vậy?
Ma-thi-ơ 13:10
Nó không phải lúc nào cũng như vậy. Trong giai đoạn đầu của chức vụ, Chúa Giê-su không dùng dụ ngôn. Đột nhiên, Ngài bắt đầu chỉ kể dụ ngôn, trước sự ngạc nhiên của các môn đệ Ngài, họ đã hỏi Ngài: “Tại sao Thầy nói dụ ngôn với dân chúng?” (Ma-thi-ơ 13:10).
Ngài phán: Đi đi! nói với dân nầy rằng: Các ngươi hãy nghe, nhưng chẳng hiểu chi; hãy xem, nhưng chẳng thấy chi.
Ê-sai 6:9
Chúa Giê-xu giải thích rằng việc Ngài dùng ẩn dụ có hai mục đích: bày tỏ lẽ thật cho những người muốn biết và che giấu lẽ thật cho những ai thờ ơ. Trong chương trước (Ma-thi-ơ 12), người Pha-ri-si đã công khai chối bỏ Đấng Mê-si của họ và báng bổ Đức Thánh Linh (Ma-thi-ơ 12:22-32). Họ làm ứng nghiệm lời tiên tri của Ê-sai về một dân tộc cứng lòng, mù quáng về mặt thuộc linh (Ê-sai 6:9–10). Phản ứng của Chúa Giêsu là bắt đầu giảng dạy bằng dụ ngôn. Những người, giống như người Pha-ri-si, có định kiến ​​chống lại sự dạy dỗ của Chúa sẽ coi những câu chuyện ngụ ngôn là vô nghĩa. Tuy nhiên, những người thực sự tìm kiếm sự thật sẽ hiểu.
Chúa Giê-xu đảm bảo rằng các môn đồ của Ngài hiểu ý nghĩa của các dụ ngôn: “Khi ở riêng với các môn đồ, Ngài giải thích mọi điều” (Mác 4:34b).
Việc giải nghĩa một dụ ngôn có thể đưa ra một số thử thách cho người nghiên cứu Kinh Thánh. Đôi khi, việc giải thích rất dễ dàng vì chính Chúa đã đưa ra lời giải thích—Chuyện ngụ ngôn về Người gieo giốngChuyện ngụ ngôn về lúa mì và cỏ lùng đều được giải thích trong Ma-thi-ơ 13. Sau đây là một số nguyên tắc giúp giải thích các chuyện ngụ ngôn khác:
1) Xác định phạm vi của lẽ thật thuộc linh được trình bày. Đôi khi, một câu chuyện ngụ ngôn được đặt trước một số từ giới thiệu cung cấp ngữ cảnh. Chẳng hạn, Chúa Giê-su thường mở đầu một câu chuyện ngụ ngôn bằng câu “Nước thiên đàng giống như thế này”. Ngoài ra, trước Dụ ngôn về Người Pha-ri-si và Người thu thuế , chúng ta đọc điều này: “Chúa Giê-xu kể dụ ngôn này cho một số người tự cho mình là công bình và khinh thường người khác” (Lu-ca 18:9). Phần giới thiệu này mô tả chủ đề được minh họa (sự tự cao tự đại và sự kiêu ngạo thuộc linh).
2) Phân biệt giữa “thịt” của câu chuyện và đâu chỉ là vật trang trí. Nói cách khác, không phải mọi chi tiết của dụ ngôn đều mang một ý nghĩa tâm linh sâu sắc. Một số chi tiết chỉ đơn giản là ở đó để giúp câu chuyện có vẻ thực tế hơn. Ví dụ, theo cách giải thích của chính Chúa Giê-xu về Dụ ngôn người gieo giống, Ngài không bình luận về thực tế là có bốn (và chỉ bốn) loại đất khác nhau. Chi tiết đó không có ý nghĩa gì đối với tổng thể mà Chúa Giê-su đang đưa ra.
3) So sánh Kinh thánh với Kinh thánh. Nguyên tắc cơ bản này của phép thông diễn là vô giá khi nghiên cứu ngụ ngôn. Những câu chuyện ngụ ngôn của Chúa Giê-xu sẽ không bao giờ mâu thuẫn với phần còn lại của Lời Đức Chúa Trời, mà Ngài đến để bày tỏ (Giăng 12:49). Các dụ ngôn nhằm minh họa cho giáo lý, và những lời dạy mà Chúa Giê-su soi sáng được dạy rõ ràng ở những nơi khác trong Kinh thánh.
Có những dụ ngôn trong Kinh thánh khác với những dụ ngôn được tìm thấy trong các sách Phúc âm. Sách Châm ngôn chứa đầy những phép loại suy—bất cứ khi nào Sa-lô-môn sử dụng phép so sánh để dạy một lẽ thật, đặc biệt là trong phép so sánh mang tính biểu tượng , thì kết quả là một câu chuyện ngụ ngôn đơn giản. Chẳng hạn, Châm-ngôn 20:2 nói: “Cơn giận của vua làm kinh hoàng như sư tử rống”. Tiếng gầm của sư tử được “so sánh với” cơn thịnh nộ của một vị vua nhằm mục đích so sánh. Đó là bản chất của ngôn ngữ parabol.
Sau khi kể một số chuyện ngụ ngôn của Ngài, Chúa Giê Su nói: “Ai có tai để nghe, hãy nghe” (Mác 4:9, 23). Đây là lời kêu gọi lắng nghe các dụ ngôn, không chỉ như một người lắng nghe một câu chuyện bình thường mà như một người đang tìm kiếm chân lý của Thiên Chúa. Xin Chúa ban cho tất cả chúng ta đôi tai để thực sự “nghe”.
* Kinh Thánh Tham Khảo:
Mác 4:34 - Ngài chẳng hề giảng cho chúng mà không dùng thí dụ; nhưng, khi ở riêng, Ngài cắt nghĩa hết cho môn đồ mình.
Ma-thi-ơ 13:10 - Môn đồ bèn đến gần Ngài mà hỏi rằng: sao thầy dùng thí dụ mà phán cùng chúng vậy?
Ê-sai 6:9 - Ngài phán: Đi đi! nói với dân nầy rằng: Các ngươi hãy nghe, nhưng chẳng hiểu chi; hãy xem, nhưng chẳng thấy chi.
Mác 4:34 - Ngài chẳng hề giảng cho chúng mà không dùng thí dụ; nhưng, khi ở riêng, Ngài cắt nghĩa hết cho môn đồ mình.
Lu-ca 18:9 - Ngài lại phán thí dụ nầy về kẻ cậy mình là người công bình và khinh dể kẻ khác:
Giăng 12:49 - Bởi ta chẳng nói theo ý riêng ta; nhưng Cha sai ta đến, đã truyền lịnh cho ta phải nói điều chi và phải nói thể nào.
Châm-ngôn 20:2 - Sự oai khiếp của vua giống như sư tử gầm hét; Ai chọc giận người ắt phạm đến mạng sống mình.
Mác 4:9 - Ngài lại phán rằng: Ai có tai mà nghe, hãy nghe.

* Bản Dịch theo GotQuestions
* Nếu bạn cảm thấy bản dịch này chưa đúng hoặc chưa phù hợp, xin hãy liên hệ và đóng góp bản dịch mới.